Chương 1: Thì ra là không thể nhìn thấy.
Chương 1: Thì ra là không thể nhìn thấy.
Ly rượu này nhạt quá phải không anh?Sao chưa đủ làm tôi banh cổ họngChỉ đất trời đột nhiên nới rộngVà đôi tay như vẽ mộng linh tinhTới thăm nhau bạn cũng như mìnhTình thâm quá hơn cả thành kiên cốSẻ chia nhau hơn cả mây với gióAnh với tôi đời một thuở huy hoàngGiờ qua rồi, khó gặp gỡ chia sanTôi một lối, anh một đàng, chẳng hẹnLối đi riêng thuyền căng buồm giữa biểnDuyên hội ngộ ta biết đến bao giờ?Đến bao giờ ta đàm đạo ngâm thơTrăng khuyết mảnh, trời bơ phờ lặng lẽTôi với anh biền biệt xa đến thếNhững chia ly đâu hẳn xóa đi tình![...]Bi thuốc lào có phải nhẹ không anh?Sao tôi chẳng lâng mình như thuở trướcLại nhớ về những sớm mai châm thuốcRéo thật kêu, nằm bệt, dở khóc cười,...Điếu cày huyền thoại, chỉ mình tôiNằm một cõi chẳng thèm khơi khói trắngChợt tôi nghe tim mình than mặn đắngKhông bạn, không mồi, chẳng thi caThế thôi anh. Như thế rồi quaLưu giữ mãi những gì là kỷ niệmCầu mong nhau thuyền bình an tới bếnGọi tên nhau trong kinh nguyện đêm ngàyTới bây giờ tôi vẫn muốn được sayTrong men rượu chứa chan đầy tình nghĩaTới hôm nay và ngày mai vẫn thếKhói thuốc lào _ quốc túy tận thiên thu